Cuối tuần tháng 9

Vậy là “À… Rồi mình cũng có những ngày như thế này”. Ngày mà mệt mỏi kéo căng con chữ, đến một email khô khốc bình thường cũng không mạnh tay gửi đi được. Sức khỏe không được như khi còn trẻ, điều đó làm mình buồn. Mình vẫn tập thể dục đều đặn, trộm vía chắc nhờ vậy mà mình có thể mệt chứ hiếm khi bệnh. Nhưng cái lạnh cuối năm vẫn không thân thiện mấy, dù mình thích nó vô cùng.

Mình đang đọc cuốn Mùa thu của cây dương, cuốn này mình đã đưa vào list từ khi còn là sinh viên, nhưng rồi lại chìm mất trong mấy cuốn sách mới. Vậy mà trong một lần vô tình lại gặp. Bìa sách không đổi sau gần 10 năm, đó là lí do lớn nhất mình quyết định mua. Nghe hơi kỳ cục, nhưng sự không thay đổi này vào lúc ấy lại làm mình thấy rất thích. Và sách rất hay.

Năm nay mình hầu như chỉ ở nhà, và mình thích vậy. Mình càng ở nhà nhiều và thấy thoải mái với nó bao nhiêu, thì khi giao tiếp với xã hội bên ngoài mình càng cởi mở bấy nhiều. Chắc đó là sự cân bằng. Bù lại, mình nghĩ là mình đang bỏ qua nhiều thứ ngoài kia. Thật khó lựa chọn.

Cuối tuần làm việc đã thành chuyện bình thường, dù nó không tốt. Nhưng trong thời gian này thì mình thấy may mắn. Kinh doanh đang là một cuộc chiến khó khăn.

Sài Gòn đang có những buổi sáng đẹp trời, khiến mình có thôi thúc muốn làm một điều gì đó nhưng chưa biết là gì. Nếu tìm ra được, dĩ nhiên là mình sẽ làm thôi.

27.09. Một cuối tuần.

200823

Còn 40 phút nữa là qua ngày mới , và mình thì còn rất nhiều việc dang dở chưa hoàn thành, nhưng mình vẫn muốn dành chút thời gian này để viết. Chắc do mình hơi stress.

Mình nhận ra rằng mình đã trường thành chậm hơn mọi người, trong cả suy nghĩ và cảm xúc, trong cả cái cách nhìn nhận bản thân mình là ai. Dù vậy, mình vẫn vui vì mình chậm chứ chưa dừng lại.

Có 2 mục tiêu mình đặt ra cho mình trong năm nay và cả năm sau, đó là luôn giữ bình tĩnh và tìm ra điều mình thích. Phải, những điều mà người ta đã làm được từ 10 năm trước, thì bây giờ mình lại hào hứng bắt đầu. Mình cũng đã quá già để cảm thấy xấu hổ. Ở độ tuổi này chắc mình sợ hối tiếc nhiều hơn.

Mình không đồng tình với quan điểm “đừng bao giờ hối hận”. Đó là một cảm xúc diễn ra theo phản ứng tự nhiên của cơ thể, và nó không xấu. Hối hận không làm hại ai. Mình có thể bước tiếp với những day dứt trong đầu, nhắc bản thân rằng không được lặp lại sai lầm, và cần sống khiêm tốn, vị tha hơn. Hối hận có thể là một người thầy kỉ luật đắt giá, nên mình vẫn còn vài cái hối hận giắt bên mình suốt nhiều năm nay.

00:00 rồi. Ngủ và làm việc thôi.

Những cảm giác nhỏ

Ngồi lướt một lượt, nhìn thấy bức hình chụp chiếc laptop nhỏ và nhớ lại những công việc mình đã từng làm qua, những công việc nhỏ, lương ít, nhưng mình vẫn cố gắng bám trụ đến khi không còn muốn làm nữa, hoặc không được phép làm nữa. Mình nhận ra rằng mình yêu thích những cảm giác rất nhỏ trong mỗi công việc đó.

Mình thích tiếng gõ lóc cóc liên tục khi viết, khi trả lời email.

Mình thích việc loay hoay liên tục với cafe, sữa, cốc, chén, dụng cụ rửa, trong quán cafe nhỏ.

Mình thích đến văn phòng nhỏ, ngồi bận rộn và nhìn ra phía ngoài cửa. Con hẻm luôn vắng và yên lặng.

Mình thích khi tìm kiếm ideas, nghĩ ra một đống thứ, nhưng không thích làm ra chúng. Vì mình thật sự không phải là một Graphic Designer tài năng.

Mình thích ngồi gục mặt đọc sách và đọc tin.

Vậy, những thứ nho nhỏ, nhưng không tách ra được. Đến khi chán, hoặc bị đuổi, thì thôi không làm nữa.

Vậy, nên mình chưa giỏi giang gì, vì cứ chạy theo những thứ nhỏ nhặt mà quên việc lớn hơn.

Nhưng mà, mình cứ thích vậy.

Thì thay đổi dần thôi.

180925: Chuyện về một bức hình

Mình muốn viết nên vào lại đây, tự nhiên lóng ngóng, không còn nhớ cách dùng. Giao diện cũng đầy chữ một cách xa lạ. Mọi người viết nhiều quá. Chưa từng nghỉ. Còn mình, ngắt quãng với chính những cảm xúc của bản thân mình.

Mọi chuyện bắt đầu từ một bức hình rất đẹp. Một chuyến đi đến một góc hồ phẳng lặng, xanh ngắt. Hồ đá Tà Pạ. Mình bắt gặp và muốn đi, lên kế hoạch trong đầu, rồi lại thôi. Vì mình không biết mình muốn đến đó để làm gì.

Mình đã có cơ hội đi đến một vài nơi, nhìn ngắm nhiều cảnh đẹp của đất nước này. Không phải là mình không muốn trải nghiệm, không muốn ngắm nhìn. Chỉ là mình nghĩ, khi nhìn vào bức hình đó, điều gì thôi thúc mình đến vậy? Không hoàn toàn là vì cảnh đẹp, không phải vì người đăng bức hình đó, không phải vì người đã đến được đó, mà chỉ vì bức hình đó. Phải. Mình muốn đi vì mình chưa có được góc hình đó. Vậy thì khi đến nơi và chụp được một góc hình đẹp rồi, mình sẽ hài lòng chưa?

Mình quyết định không đi.

Khi bản thân nhen nhóm lòng tham và sự ganh đua, mình muốn học cách dừng lại. Đã rất nhiều năm trong đời mình dành thời gian để tìm kiếm cái người khác đang có, nhìn ngắm đầy đố kỵ, quên mất việc chăm sóc bản thân. Vậy nên lần này mình quyết định không đi. Mình sẽ chờ đợi một chuyến đi mình thật sự khao khát, trải nghiệm những lựa chọn mình chưa bao giờ làm, đi đến những vùng đất trong lòng mình ấp ủ, chăm sóc bản thân bằng những niềm vui riêng rẻ nhất. Mình muốn ở nơi mình quyết định đặt chân đến, sẽ chỉ có tiếng cười, sự an nhiên giản dị, lời chúc phúc thật lòng, và bước lên trên những vụn vặt của bản thân.

Bản ngã này mình sẽ bước qua từ từ. Chỉ có như vậy mới thấy thật an yên.

27/02/2018 – Nỗi buồn vô cớ

Mình thường mang những nỗi buồn vô cớ, chưa bao giờ hiểu được là do đâu. Nó bất chợt đến, rồi không biết khi nào sẽ lặn đi, chẳng để lại dấu vết gì. Nhưng càng ngày, những nỗi buồn như vậy khi xuất hiện lại tồn tại càng lâu. Rồi cũng lại lặn đi, chẳng để lại lí do gì. Đó giống như một điều thường trực hiển nhiên, và mình phải chấp nhận nó như một phần tính cách của mình vậy.

Minh nói đúng, mình luôn có vẻ buồn, ngay cả khi đang cười.

—–

Mình sợ hãi trước cái chết của người khác. Mình sợ họ mất đi, dù là đột ngột hay đã kịp mỉm cười với nhau lần cuối. Đối với mình, khung cảnh cái chết là một nỗi ám ảnh kỳ lạ. Những người mình giữ lại xung quanh rất ít. Một bức tranh có rất ít mảnh ghép sẽ có các mảnh ghép sẽ rất lớn. Sự mất mát đồng nghĩa với những lỗ hổng to và bức tranh trở nên lỏng lẻo.

Mình sợ bản thân có nhiều lỗ hổng, rồi tách vụn. Những vị trí không gì thay thế được.

Cái chết ư? Mình đang nói gì vậy nhỉ? Thật buồn và đáng sợ. Nhưng sao mình lại cứ hay như thế.

Căn phòng trắng và khoảng thời gian mất đi

Mình bị rối loại tiêu hóa. Khi nằm trong phòng cấp cứu chờ kết quả, mình đã rất chán nản. Tình hình mình không tệ và mình cũng không tiêu cực đến mức nghĩ đến cái chết. Nhưng mình rất thất vọng với sức khỏe của mình.

Mình đã ăn uống đầy đủ hơn, cũng tập tành Yoga, biết mang vớ ngủ lúc lạnh trời, cố gắng thả lỏng giấc ngủ hơn, vậy mà chưa thấy cải thiện gì thì đã có biến. Cái cơ thể này, càng lớn, càng chịu nhiều áp lực, càng sụp đổ dễ hơn người khác, dù tinh thần mình vẫn đang cứng cáp lên từng ngày.

Mỗi khi mình nói muốn mập lên, các bạn nữ đều thấy kì lạ. Nhưng họ không hiểu. Mình thích nhìn bản thân mỏng manh và xinh đẹp khi ốm chứ. Nhưng như vậy nghĩa là mình không đủ khỏe. Mình không đủ khỏe để hoàn thành tốt công việc, không đủ khỏe để đi đến những vùng đất xa và khắc nghiệt hơn, không đủ khỏe để gánh vác bớt cho người khác. Ngược lại, khi bất ngờ đổ bệnh, mình thành gánh nặng. Như ngày hôm nay.

17.01.2018

Tối hôm qua mình đi chơi, trong lúc chờ người bán đưa tiền thối, người yêu mình mua mấy chiếc bánh tráng kẹo mạch nha còn sót lại trong thúng của một cô bán hàng rong. Xong anh đi lấy xe, mình đứng chờ cô làm.

Cái cách cô nhanh tay nạo dừa, kéo từng sợi đường không làm mình để tâm nhiều như cái gánh hàng rong của cô. Cái thức quà này không đòi hỏi nhiều đồ vật, nhưng cái cách sắp xếp đâu ra đó khiến mình thấy ngưỡng mộ. Mình liên tưởng đến những gánh hàng nặng hơn, dày đồ hơn. Như lúc nhỏ ăn tàu hủ nước đường, nồi tàu hủ, nồi nước đường màu cánh gián nóng hổi mùi gừng, thấy rõ lá dứa dưới đáy. Rồi chén, muỗng đã dùng và còn sạch, rồi nước dừa, rồi ghế ngồi, và cả cái bếp lò giữ lửa cho món ăn luôn nóng… Bấy nhiêu đó xếp gọn trong một gánh hàng vác được trên vai.

Còn gánh bún riêu thì sao? Thật ngưỡng mộ!

Mình trả tiền ba cái bánh tráng rồi về. Lúc bẻ ra ăn, mình nhớ đến bàn tay trần chưa rửa, kéo từng sợi đường dán lên bánh. Mình ăn cả những tảo tần và thiếu thốn của một gánh hàng mưu sinh. Quà ngon. Muốn tìm lại chưa biết đến bao giờ.

14.01.2018

Mấy nay mình lên cơn thèm viết. Nói đúng hơn là mình muốn viết thật hay, kể lại những chuyện nhỏ nhặt sao cho đọc xong mình thấy mọi thứ nó thú vị. Sau một thời gian làm việc với cả con chữ và hình ảnh, mình nhận ra rằng đó là 02 thế giới rộng lớn hết sức, còn mình tham lam muốn nắm hết tất cả trong đầu dù trí lực hạn chế.

02:11 sáng, và mình đặt tay xuống gõ, cảm giác thích thú đến lạ kỳ. Thật buồn cười vì điều đó có nghĩa là mình vẫn còn cứ loay hoay trong những câu hỏi: thích gì? đam mê gì? và giỏi gì?

Chắc mình sẽ bắt đầu đi dạo, kiếm vài thứ hay ho, rồi ngồi lại giải quyết câu hỏi: hôm nay viết gì?

 

Hạnh phúc thật mỏng manh

Vậy là đã lâu quá rồi nhỉ. Lâu tới mức muốn vào phủi bụi mà không nhớ nổi cả cái username mà mình vẫn yêu thích. Và dĩ nhiên, password lại càng không. Mình chỉ điền chữ vào như một bản năng, vậy mà lại đúng. Giống như cái cách bản năng kéo mình quay trở lại đây trong những ngày lạnh căm này vậy.

Mình biết, có thể mình sẽ không thể đi đến cuối con đường đó được. Đã hai năm mà những tổn thương vẫn chưa ngừng lại. Mình thật sự là cái đứa thực tế tới mức ngay cả quá khứ buồn cũng không muốn thay đi bằng cả một trời hạnh phúc hiện tại. Vậy là chỉ cần vài bức hình loang màu cũ kỹ cũng đủ để những cố gắng suốt 2 năm nhạt màu rồi tan biến.

Có khi mình là đứa chối bỏ hạnh phúc không chừng.

Cái cảm giác này, biết rằng là ngõ cụt, nhưng vẫn cứ đứng đó không chịu quay đầu. Vì ở cuối nơi đó, mình đã quyết định phạm một sai lầm.

HY

Xót thương cho một kẻ đau

1780751_645146972200072_2135016637_n

Đối với một người con gái mà sự nanh ác, ganh ghét, ích kỷ đã đi đến mức mù dại, mình không còn suy nghĩ muốn cảm thông điều gì nữa. Vậy mà, đến cuối cùng, mình lại thấy thật xót thương.

Mình không nhìn thấy được ở con người đó một tình yêu sâu đậm, hay một nỗi thù hằn sâu sắc. Chỉ có tham lam khi món đồ tốt vuột khỏi tay, ghen tuông khi người từng chiều chuộng mình giờ nắm chặt tay người khác, và cả nỗi ân hận cho những sai lầm bản thân không thể gánh nổi, nên đặt hết lên vai của kẻ ra đi và người mới đến. Mù quáng bởi bản chất của chính mình. Bế tắc. Bởi vậy mới xót thương.

Mọi cố gắng nguyền rủa, to tiếng, mắng chửi, nhục mạ, cuối cùng nhận lại sự thơ ơ. Có tồn tại, nhưng thật bẩn thỉu. Có nhìn thấy, nhưng chẳng muốn vấy phải. Vậy nên cứ tránh qua, rồi quên lãng.

Ai là người đau?

Một vết bẩn, đáng ghét, nhưng lại cũng đáng thương. Thế rồi, giá trị của những nỗi đau mà người đang giữ còn lại gì nữa đâu?